Nữ Hoàng Của Vùng Đất Hoang
đánh giá: +1+x

Nhật Ký của Lãng Nhân, Thứ Ba, Ngày Chín Tháng Mười Hai

Sau ba tuần dạo quanh những cánh đồng giá buốt, hôm nay tôi đến một khu rừng rộng lớn, vẫn ngân nga một khúc ca với cuộc sống tươi đẹp. Từ bên trong, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của hàng trăm loài sinh vật, tiếng vo ve, líu ríu, rít gào vang vọng. Âm thanh mà khu rừng tạo ra tràn ngập thù hận, mỉa mai những cánh đồng cằn cỗi mà tôi chỉ vừa đi qua.

Tôi đã định đi vòng qua khu rừng để tránh bất cứ thứ gì có thể trú ẩn trong đó. Nhưng tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tôi đến đây, cây xanh dường như chạm đến đường chân trời. Tôi nhìn những đám mây đen đang theo ngay sát tôi, và tôi đã chọn mạo hiểm trong rừng còn hơn là bị cuốn vào một cơn bão khác. Ngay khi tôi bước vào, tôi nhận ra rằng trong đây ấm áp hơn hẳn. Đi qua cơn gió mùa đông lạnh thấu da thịt đến không khí mùa xuân nhẹ nhàng quá đột ngột quả là một cảm giác kì lạ.

Tôi đi xuyên qua khu rừng, nhưng đi thật chậm. Không có dấu vết nào, và cây cối thì mọc gần sát nhau. Giữa những cành cây có dây leo sắc nhọn và dày đặc. Khu rừng này dường như mất đi vẻ bí hiểm của nó.

Khi tôi cố gắng vượt qua những chướng ngại trong khu rừng, có một nhóm lớn những con chim tụ tập trên cây phía trên để quan sát tôi. Chúng cất tiếng hót, và dường như tán cây trở nên sinh động hơn với tiếng cười khinh miệt trước khó khăn của tôi.

Tôi đã đi được vài giờ đồng hồ, khi tôi đến một khoảng đất trống. Háo hức được có cơ hội nghỉ ngơi, tôi đi nhanh về phía khoảng đất. Cho đến khi tôi đi vào thì tôi mới nhận ra có một người phụ nữ cũng đang đứng tại khoảng đất trống. Thật rõ để biết được cô từng là một người phụ nữ có địa vị. Trang phục của cô là vải lụa tốt, nhưng bị rách tả tơi. Vài viên ngọc trai vẫn còn trên chiếc váy của cô là minh chứng cho những thiết kế tinh xảo. Cô đang ngồi trên tàn tích của một ngai vàng.

Tôi chào hỏi và hỏi cô là ai. Cô đáp rằng cô là Nữ Hoàng của Kibuzan. Tôi thú nhận rằng tôi chưa từng nghe đến một nơi như thế, và hỏi cô rằng nó ở đâu. “Nó ở đây này”, cô đáp. Tôi nhận thấy chim chóc trở nên im lặng.

"Khi tôi đến đây cùng với bạn bè của tôi, cách đấy rất, rất nhiều năm, nơi đây đã là một khu rừng rồi, như nó hiện tại ấy. Nhưng trước đây, nó nhỏ hơn hẳn, và ít nguy hiểm hơn. Chúng tôi đã quan sát trong một khoảng thời gian, và quyết định tạo nên một vương quốc gần khu rừng này. Tôi được chọn trở thành nữ hoàng, và chúng tôi xây dựng một bức tường xung quanh vương quốc, dừng lại tại rìa của khu rừng. Cây cối quá nhiều khiến cho nó đã được xem như là một vùng đất hoang. "

Cô bắt đầu đi loanh quanh khoảng đất trống. "Theo thời gian, Kibuzan phát triển và đã trở thành một vương quốc giàu mạnh. Chúng tôi dần phát triển những bức tường về mọi hướng, chẳng bao lâu nữa lãnh địa của tôi đã vươn tới đường chân trời. Nhưng chúng tôi vẫn không xây dựng trong khu rừng này.

"Sau hàng trăm năm, chúng tôi đã đạt đến giới hạn của mình, vương quốc của chúng tôi đã đến ranh giới của các quốc gia khác từ mọi hướng. Nhưng dân số của chúng tôi vẫn gia tăng không ngừng. Không còn cách nào khác ngoại trừ việc xây dựng trong vùng đất hoang này. Chúng tôi chặt cây của nó để xây dựng nhà cửa, và để cung cấp nhiên liệu cho cuộc sống của chúng tôi, trong một khoảng thời gian mọi thứ đã rất tốt.

"Nhưng chỉ trong vòng vài tháng, khu rừng đã bắt đầu trở lại như cũ. Qua một đêm, các hộ gia đình sẽ thấy những cây cổ thụ, chính là những tấm ván dùng để xây nên ngôi nhà của họ, đứng trước nhà của họ một lần nữa. Dây leo bắt đầu lấn vào trong tường thành; chúng tôi không thể tiêu diệt chúng nhanh chóng được.

"Nếu rừng không thể chung sống với chúng tôi, thì nó không thể tiếp tục tồn tại nữa. Nên tôi đã ra lệnh đốt khu rừng và rải muối ra đất. "

Cô cười buồn. "Khu rừng không bận tâm về điều đó. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, cây cối đã mọc trở lại, to lớn hơn trước rất nhiều. Khu rừng mở rộng ra, và chỉ trong vài ngày, toàn bộ vương quốc này đã bị tiêu diệt.

"Thần dân của tôi đều đã bỏ rơi tôi, bỏ đi ngay sau khi khu rừng đã hủy diệt Kibuzan. Hầu hết đã rời khỏi khu rừng, một số khác đã chết khi cố gắng thoát ra. Tôi chính là người duy nhất còn ở lại đây."

Tôi hỏi cô tại sao cô không rời đi. Cô lặng lẽ đi tới rìa của khoảng đất trống. Khi cô đến gần, cây cối ở rìa khoảng đất dường như mọc dày hơn, cuối cùng chắn lối cô đi hoàn toàn ngay khi cô đến rìa. Cô di chuyển từ nơi này sang nơi khác, và chúng bằng một cách nào đó vẫn theo sau cô, tạo nên một tiếng sột soạt gần như là đe dọa.

"Đó là lý do tại sao tôi vẫn ở đây, bởi vì khu rừng, cái vùng đất hoang này, muốn điều đó."

Tôi gật đầu, và không biết nói gì cả, tôi đưa cho cô một miếng bánh mì. Cô nhận lấy và chúng tôi ăn trong yên lặng. Một lát sau, tôi đứng dậy và nói rằng tôi phải đi. Tôi chúc cô may mắn, và mong rằng một ngày nào đó cô có thể đòi lại vương quốc của mình. Cô không nói gì, nhưng đi đến phía đối diện của khoảng đất trống. Cây cối mọc thưa dần ở phía tôi, và tôi vượt qua chúng với một chút khó khăn.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License