Nhật Ký của Lãng Nhân, Thứ bảy, ngày 8 tháng Mười
Hôm qua, tôi thấy điểm cuối của thế giới.
Tôi đã đi bộ không ngừng nghỉ được vài ngày khi tôi đến một ngôi làng nhỏ có bốn hoặc năm tòa nhà. Các con đường có cách bố trí kì lạ, một vài thì đột ngột rẽ đến ngõ cụt, số khác hướng thẳng về phía đường chân trời, còn có cả một vài con đường dẫn thẳng lên bầu trời. Mấy tòa nhà cũng kì lạ không kém. Một số thì có những bức tường lớn biến mất, để lộ nội thất ra bên ngoài. Những tòa nhà khác thì giống như kéo dài đến vô tận. Chỉ có một phần nhỏ của ngôi làng trông giống những ngôi làng bình thường khác.
Những con đường hoàn toàn vắng lặng, nên tôi đành đi đến từng nhà để gõ cửa. Một người phụ nữ trung niên với dáng người nhỏ nhắn và mái tóc màu nâu nhạt ra mở cửa. Tôi giới thiệu bản thân và hỏi rằng tôi có thể ở lại qua đêm được không.
"Cậu có thể vào," bà nói, "Tôi chỉ vừa nấu súp thôi."
Bà đưa tôi vào và mời tôi ngồi bên đống lửa ở giữa ngôi nhà, ở trên có một nồi thịt hầm sôi sùng sục. Cùng ngồi với tôi là một người đàn ông với bộ dáng nặng nề đang nhìn chăm chú vào đống lửa và hai cậu bé với gương mặt nhem nhuốc nhìn tôi với khuôn mặt để lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tôi hỏi về ngôi làng và cách bài trí của nó. Đôi mắt của hai đứa trở nên sáng ngời.
"Đây là nơi mà các vị thần đã ngừng kiến tạo," bà trả lời.
"Một vị thần," người đàn ông xen ngang, vẫn không nhìn khỏi ngọn lửa. Nếu bà nghe thấy ông ta, bà đã không có phản ứng gì.
"Thế giới vẫn luôn tiếp tục tiến lên. Nó chỉ không thể gánh nổi sức nặng của tạo hóa thêm một lần nào nữa. Tạo hóa chỉ đơn giản là không biết nên làm gì khi đến nơi này. Lúc cha mẹ tôi đến đây, tôi chỉ là một cô bé nhỏ tuổi. Chúng tôi đã đi theo dấu hiệu từ các vị thần-"
"Một vị thần," người đàn ông sửa lại lần nữa. Người phụ nữ bắt đầu khuấy nồi hầm.
"-thứ dẫn lối chúng tôi đến nơi này. Ở đây đã có mười hai gia đình sinh sống trước rồi. Cho dù chúng tôi đến từ miền đông, chúng tôi vẫn biết rằng có điều gì đó khác thường ở nơi này. Cây cối dốc ngược xuống từ những cánh đồng trên bầu trời. Núi thì cao chót vót và mỏng tựa như giấy da rồi kết thúc đột ngột. Sông ngòi đầy lá và chúng chảy như nước. Chúng tôi nghĩ nơi này thật kỳ quặc, nhưng vẫn xây dựng nó."
"Mất khoảng vài ngày để chúng tôi xây dựng những ngôi nhà này. Rồi chưa đến một tuần khi chúng bắt đầu kéo dài ra hoặc tan rã hay thay đổi gì đó. Một nửa số hộ gia đình rời đi ngay lập tức. Họ nói rằng đây là nơi của những linh hồn ma quái và ác quỷ. Một trong số các gia đình đi về miền tây, nói rằng đây không phải là quyết định đúng đắn, và rằng miền tây là nơi dẫn đến mảnh đất của linh hồn. Chúng tôi chưa từng thấy họ thêm một lần nào nữa."
"Người sống trong những ngôi nhà kỳ quái này cũng bắt đầu biến đổi. Tôi sẽ kể cho cậu nghe sau, đó không phải là chuyện cần kể trong một bữa ăn đâu." bà nói khi múc súp vào bát. Các cậu bé trông rất thất vọng.
"Sau vài năm, một số chúng tôi đã biết được đâu là thế giới thật và đâu là không. Chúng tôi cố gắng làm việc ở rìa của tạo hóa và trồng những hạt giống có vỏ màu đỏ dọc theo. Qua thời gian, một số người ngã bệnh hoặc phát rồ lên hay chỉ đơn giản là từ bỏ và chết đi. Bây giờ chỉ còn có chúng tôi là những người ở lại mà thôi."
Tôi hỏi bà tại sao họ không chuyển đi nơi khác.
"Các vị không chỉ đường cho chúng tôi. Khi các vị thần-"
"Một vị thần."
"-dẫn đường cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo nó. Cho tới cái ngày các vị thấy đã đến lúc hướng dẫn chúng tôi, chúng tôi sẽ chờ đợi và thờ phụng họ một cách tốt nhất. Amen."
"Amen," người đàn ông và hai cậu bé đồng thanh lặp lại, cúi đầu.
Món súp đã xong, và chúng tôi cùng nhau ăn tối. Đêm đó trôi qua nhanh chóng và tôi không gặp bất trắc gì. Vào lúc bình minh, tôi cảm ơn gia đình nọ và đưa họ một đồng tiền vàng. Tôi băng qua con đường dẫn vào khu rừng, chắc chắn rằng tầm mắt tôi sẽ thấy một cái cây có vỏ màu đỏ trong mọi lúc. Và trong lúc tôi đang nghỉ ngơi, tôi nhận ra người phụ nữ kia chưa nói chuyện gì đã xảy ra với những người bị biến đổi. Tôi chỉ mong rằng mình không hiểu nó là gì.