Vị Lãng Khách Bất Tận Trên Thế Gian
đánh giá: +6+x

Hiện Tại

"Một ký ức khả dĩ ư?" Bluebird cau mày trước mảnh thủy tinh thuôn dài trong tay Thương Gia. "Tại sao tôi lại phải trả quá nhiều tiền cho một ký ức khả dĩ chứ?"

Thương Gia mỉm cười một chút thay vì trả lời. Bluebird nhận thấy vị Thương Gia luôn tỏ ra hơi bực tức; cô ta luôn có thái độ tự mãn, vô tư này. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra đáng yêu. Đáng yêu như một trong những người của Dark thôi.

"Hai lý do," Thương Gia nói. "Thứ nhất, là độ tuổi. Anh sẽ thấy rằng độ tuổi của ký ức khả dĩ này là không thể đong đếm được."

“Tôi không hứng thú lắm,” Bluebird nói. "Tôi đã trả giá cho rất nhiều ký ức cổ xưa không chứa gì khác ngoài sự buồn tẻ tột cùng. Và đây là một ký ức khả dĩ. Vì vậy, nó có thể bị biến đổi một cách khó chịu."

"Vậy thì lý do thứ hai." Thương Gia mỉm cười. "Chủ nhân của ký ức khả dĩ được trích xuất."

Bluebird khoanh tay lại để nhấn mạnh sự hoài nghi của mình. “Của ai?”

Thương Gia mở một ngọn đèn nhỏ và tập trung nó lại cho đến khi chỉ có một tia sáng duy nhất phát ra, nhưng lại rất sáng trong màn sương mờ ảo của Chợ Bóng Đêm. Cô xoa mảnh vỡ và hướng nó lên trước tia sáng. "Nhìn và xem đi."

Bluebird nghiêng người để quan sát nó. Bluebird mở to mắt khi nhìn thấy những hình ảnh nhảy múa qua lớp kính âm u.

"Được rồi," Bluebird nói. "Tôi sẽ trả cho thứ này. Tôi sẽ trả bất cứ điều gì cô yêu cầu, cho thứ này."


Sau Đó

Người đàn ông đã tìm thấy Cain ben Adam trong vùng hoang vu vô tận giữa các chốn. Người đàn ông ấy trông rất đẹp, với làn da ngăm đen và mái tóc đen xù xì. Quần áo của anh ta được cắt từ da động vật, trông khá bắt mắt. Nhưng Cain không hài lòng khi gặp anh ta.

Người đàn ông biết tên của anh ta.

"Tôi là một tư tế," người đàn ông nói. "Một năm trước, cậu đi ngang qua làng của tôi. Khi đó tôi muốn đi theo cậu, nhưng đã bị những người khác giữ lại. Sau đó, mùa màng thất bát, và một bệnh dịch quét qua làng của chúng tôi. Chỉ có tôi mới có thể tự cứu mình, và sau đó , không còn gì có thể giữ chân tôi lại. Tôi đã tìm kiếm cậu trong suốt khoảng thời gian đó, và giờ tôi đã gặp được cậu.”

Cain cau mày. Anh chỉ cố gắng lang thang ở những vùng đất đủ hoang tàn để chống lại lời nguyền của mình, hoặc những vùng đất khác nơi cư dân biết cách làm mới những mảnh đất đã bị lời nguyền của anh làm cho cằn cỗi.

Khi anh cần đi qua các nền văn minh, anh tránh những cánh đồng. Từ lâu, anh đã phát hiện ra rằng lời nguyền của mình có giới hạn — bốn mươi tám cubit1 xung quanh mình, hoặc chiều dài tương đương với mười hai lần chiều cao của chính anh. Đủ để đánh giá bằng mắt thường.

Nhưng điều đó không tính đến những lần anh không nhận thức được bản thân. Thông thường, trong cơn khát khao du ngoạn, đôi khi thậm chí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh sẽ cất bước trong cơn mê tùy theo nơi đôi chân của anh đã đưa mình đến đó. Sau những khoảng thời gian này, khi tỉnh lại anh có thể đã phá hủy toàn bộ mùa vụ của một ngôi làng.

"Tôi thực sự xin lỗi," Cain nói.

Người đàn ông có vẻ kinh ngạc. "Cậu là Cain, Kẻ Lang Thang, cha của những Đứa Trẻ Lưu Lạc và Đại Thú. Cậu là thần chết. Các vị thần thấp kém hơn, đã không thể cứu được làng của tôi. Tôi từng tôn thờ họ. Bây giờ tôi khinh bỉ họ. Nay tôi đến để tôn thờ cậu. "

"Họ là gia đình của anh," Cain nói. "Ngay cả khi họ không phải, tôi không thể hài lòng khi mang thêm cái chết cho những người không đáng phải gánh chịu chúng."

"Ngài đang thử thách đức tin của tôi, thưa ngài." Răng của người đàn ông sáng lấp lánh. "Tôi hứa với ngài, tôi sẽ không làm ngài thất vọng. Tôi sẽ trở thành môn đồ của ngài, và là linh mục của ngài!"

“Thật ngu ngốc,” Cain nói và tiếp tục bước đi.

Người đàn ông đi theo anh.


Khởi Điểm

Một thời gian dài kể từ lần đóng ấn, Cain tự nhủ rằng không có gì thay đổi. Lời nguyền của anh sẽ không ảnh hưởng gì cả. Anh sẽ làm cho nó không ảnh hưởng đến gì. Anh nuốt nỗi buồn và cảm giác tội lỗi của mình và quyết tâm tiếp tục tiến về phía trước.

Anh đến xứ Nod, vùng đất lang thang. Ở đó lời nguyền của anh ta không thể chạm vào đất, vì nó quá hoang vu, mùa màng thậm chí không thể sống tại đó, và cuộc sống ở đó quá kiên cường và xa lạ.

Cư ngụ ở đó dường như làm dịu đi khao khát du ngoạn đã tràn ngập trong anh kể từ lần đóng ấn. Anh quyết định sẽ xây dựng một cuộc sống ở Nod, một cuộc sống ổn định, và sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Và Cain ngạc nhiên nhận ra rằng mình không hề già đi. Các phần kim loại của anh không bị gỉ cũng không bị mục nát, da không nhăn, tóc không bạc. Ký ức của anh, dù mơ hồ khi nhắc về thời thơ ấu và khoảng thời gian trước khi có dấu ấn, nay sẽ không bao giờ phai mờ. Dấu hiệu lão hóa duy nhất của anh là khi đôi mắt nâu của bản thân mờ dần và chuyển sang màu xanh lam sáng.

Cơ thể anh bất khả xâm phạm trước sự tàn phá của thời gian cũng như vũ khí phàm trần. Quả thật, lời nguyền của anh ta chẳng phải lời nguyền gì cả.


Sau Đó

Người đàn ông đi theo Cain qua chốn hoang dã, nuôi sống bản thân bằng các thuật tư tế. Nhưng tinh thần của anh ta bắt đầu suy sụp.

“Tất cả bọn họ đều đáng phải chết,” anh ta nói. "Inanna là một con điếm. Aya đã giả dối. Belshunu đã đánh tôi bằng gậy khi tôi còn nhỏ. Và tất cả bọn họ từ chối để tôi chọn con đường riêng của mình. Những lời nói ấy như các sợi xích trói buộc. Chúng tôi cần anh, là những gì chúng nói. Chúng cần phải lợi dụng tôi. Hãy để chúng thối rữa trong các nấm mồ!"

Cain không bao giờ trả lời.

"Tại sao ngài vẫn im lặng?" người đàn ông hỏi. Mặt ông đỏ bừng vì tức giận.

“Tôi đã nói tất cả những gì cần thiết,” Cain đáp. "Và anh không nên nói xấu về người chết."

"Có lẽ ngài đã đúng," người đàn ông nói. "Có lẽ chúng không đáng chết. Có lẽ cậu chẳng phải thánh thần gì cả."

Cain im lặng, nhìn ông ta nắm chặt và thả lỏng tay. Ánh mặt trời như búa giáng xuống đầu.

"Nếu cậu không phải là một vị thần, thì là một con quỷ. Và ngươi xứng đáng phải chết." Ông ta nâng cây gậy đi bộ kim loại của mình. "Chúng ta sẽ xem liệu những câu chuyện có thật không. Hoặc có lẽ ta sẽ đặt dấu chấm hết cho ngươi ngay lúc này!"

Cain đứng yên khi người đàn ông lao đến gần anh. Anh ta chịu đòn từ cây gậy, và cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn như mọi khi, không hề cử động. Kẻ tấn công lại ngã nhào ra sau và ngồi trên mặt đất trong choáng váng.

Cain nhìn người đàn ông khi ông ta ngồi trên đất, ngước nhìn anh, trố mắt. May mắn thay, cú đánh đó không nguy hiểm lắm. Người đàn ông đó sẽ chỉ bị đau nhức và bầm tím, xương khớp nguyên vẹn.

“Tôi không phải là một vị thần,” Cain nói. "Có lẽ tôi là một con quỷ. Nhưng dù sao, tôi cũng không thể bị hại bởi anh."

Anh tiếp tục bước đi. Một lúc sau, người đàn ông đứng dậy và lại đi theo anh.


Khởi Điểm

Ở xứ Nod, Cain định cư càng lâu thì dấu ấn trên trán của anh càng khuấy động. Khao khát du ngoạn ngày càng lớn mạnh trong ngực anh, nhưng anh phớt lờ nó.

Thay vào đó, anh đã dựng lên nhiều thành phố hơn. Các thành phố phát triển và thịnh vượng. Lời nguyền của anh ta không thể vươn qua các Thông Đạo lấp đầy Nod. Do đó, anh đã xây dựng các thành phố của mình xung quanh Nexii of Ways. Những người sống trong các công trình của anh đã đi qua những Thông Đạo này để chăm sóc những cánh đồng ở Sumer phù hợp, và những vùng đất khác cũng màu mỡ như vậy.

Khát khao du ngoạn ấy vẫn tăng lên. Và những cơn ác mộng cũng đến, có khi hàng đêm trong nhiều tháng. Anh sẽ thức dậy, khóc lóc, lảm nhảm, chìm vào mối sầu không nguôi.

Anh nhớ lại mọi biến thể của tội lỗi từng thực hiện trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh nhớ mọi sắc màu khả dĩ của dòng máu từ em trai mình. Anh đã làm gì tôi, xác của người em sẽ hỏi. Anh đã làm gì.

Anh nhận ra mình sẽ như thế này vĩnh viễn. Mãi sống với nỗi muộn phiền và tiếc nuối này.

Cain tràn đầy một cơn thịnh nộ không thể nguôi ngoai. Anh nổi cơn thịnh nộ với trời. Đây là lỗi của ông. Của ông!

Nod chứa đầy những tạo vật bỏ hoang từ những Cổ Thần. Những vũ khí mà Cain, Bạn của các Cổ Thần, đã quá quen thuộc. Anh đã dùng những thứ này để tạo ra vũ khí chiến tranh mới cho nhân loại. Anh không thể phục hồi hoàn toàn các tác phẩm đã chết của họ, nhưng anh đã tạo ra những phương pháp gia công kim loại mới để bù đắp. Với những kho báu mà anh ta nhận được để đổi lấy những món vũ khí này, anh đã xây dựng được nhiều thành phố hơn, những thành phố lớn hơn, và khi đã có đủ, anh bắt đầu xây dựng quân đội.

Anh lãnh đạo những đội quân này tham chiến. Anh đối mặt những kẻ thù khổng lồ, và bật cười khi vũ khí của chúng phản chủ khi chúng đánh nát cơ thể anh. Toàn bộ nền văn minh sụp đổ trước anh. Sau đó, anh sử dụng lời nguyền của mình để làm ô uế vùng đất của họ.

Vậy mà lòng anh vẫn đầy đau khổ. Càng phải chịu trách nhiệm về cái chết, nỗi đau khổ của anh càng chồng chất lên, đeo bám anh bởi ký ức hoàn hảo vĩnh cửu về mọi thứ anh đã làm.


Sau Đó

Người đàn ông vẫn đi theo Cain. Cả sự tôn thờ và cơn thịnh nộ của ông ấy đều đã qua.

"Tôi thừa nhận rằng," người đàn ông nói. "Tôi yêu họ. Tôi đã khóc vì sự ra đi của họ. Tôi chỉ cố gắng che giấu điều đó vì tôi muốn làm hài lòng cậu."

Cain im lặng.

"Cậu nắm giữ sức mạnh vượt xa bất kỳ người phàm nào," người đàn ông nói. "Cậu có thể mang họ trở lại. Tất cả bọn họ. Mọi thứ có thể trở lại như cũ."

“Tôi không thể đảo ngược cái chết,” Cain nói. "Lời nguyền của tôi không mang lại cho tôi lợi ích như vậy."

"Chắc chắn là cậu có thể. Chắc chắn cậu đang thử lòng tôi. Tôi phải làm gì để nhận được ân huệ này?"

“Tôi không thể mang họ trở lại,” Cain nói.

"Đó hẳn là một việc nhỏ đối với một người như ngài," người đàn ông nói. "Làm ơn."

"Tôi không thể đưa bất cứ ai trở lại."

"Tôi sẽ đi du ngoạn đến các vùng đất và mang lại cho ngài sự giàu có. Quyền năng chữa trị của tôi có thể mang đến kho báu của một thành phố vĩ đại. Tôi có thể làm việc và dâng mọi thứ về cho ngài. Tôi có thể là người hầu của ngài — không, nô lệ trung thành của ngài, làm bất cứ việc gì ngài muốn. Tôi có thể là phái viên của ngài, sứ giả, tư tế của ngài. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà. "

"Không có gì mà anh hoặc tôi có thể làm."

"Làm ơn."

Cain im lặng.


Khởi Điểm

Cain quyết tâm ngừng đổ máu.

Anh không thể chọc giận thiên đường theo cách này. Chỉ làm họ thất vọng. Nhưng anh có thể làm thiên đường hài lòng. Có lẽ, khi đó, lời nguyền của anh ta sẽ trở nên dễ chịu hơn.

Anh sẽ trở thành một người gia trưởng giống như cha anh. Anh sẽ làm tốt hơn cha mình. Anh sẽ trở thành những gì Abel đã có thể đạt được. Anh sẽ xây dựng những thành phố trường tồn đến mọi thời đại.

Để trở thành một người gia trưởng thực sự, anh sẽ cần một gia đình. Không phải một gia đình của những Đứa Trẻ mang dòng máu mà anh đã đổ, cũng không phải những Đứa Trẻ Lưu Lạc về sau. Không. Anh cần một gia đình sẽ được thừa nhận bởi những ai thù ghét anh.

Anh cũng không thể bắt đầu một gia đình với những người nam anh yêu; không, thế sẽ không đươc. Anh nghĩ sơ qua về những người đàn ông có thể sinh con cho anh, những người mang theo suy nghĩ rằng phụ nữ theo kiểu gia trưởng truyền thống như cha anh. Không, họ cũng không được; cha anh sẽ coi họ là những người phụ nữ nghĩ mình là đàn ông, và sẽ phán xét anh khắc nghiệt. Không, anh sẽ cần một người phụ nữ bình thường, một người được mọi người trên đất xem như một người phụ nữ, và một người phụ nữ có thể sinh con đẻ cái. Và sau đó có thể là những người vợ khác theo cùng một kiểu.

Thật ngạc nhiên khi việc này lại thực hiện khá dễ dàng. Chỉ trong vòng vài năm, Cain đã có vợ và một cậu con trai tên Enoch. Anh đã đặt tên một thành phố theo tên người con này.

Con trai anh cũng có con. Và con cái của họ cũng đã có con. Các thành phố của Cain ngày một phát triển.

Sự thôi thúc du ngoạn ngày càng mạnh mẽ. Anh bắt đầu hứng chịu những cơn chấn động trên mặt đất, đôi khi kéo dài nhiều ngày liền. Anh bắt đầu mộng du, lang thang xa khỏi các thành phố của mình trước khi tỉnh dậy trong ánh bình minh và quay về.


Sau Đó

Người đàn ông vẫn đi theo Cain. Họ lê bước qua mưa tuyết giữa các vùng đất.

Người đàn ông im lặng từ nãy giờ, nay phá vỡ im lặng chỉ bằng những tiếng nấc nghẹn ngào. Ông đã ngừng ăn uống từ lâu, chỉ dùng y thuật của mình để nuôi sống bản thân một cách vô thức. Ông hầu như không ngẩng đầu lên, chỉ đặt một chân trước chân kia, theo bước chân của Cain.

Họ đến được những bãi cạn lạnh giá của vùng biển vĩnh cửu, vùng biển có tên là Không Bao Giờ. Cain bắt đầu đóng một chiếc thuyền.

Người đàn ông không thể giúp anh, nhưng Cain không muốn sự giúp đỡ; do những kỹ thuật để chế tạo và rèn dạng thuyền kim loại này hoàn toàn xa lạ với người đàn ông này. Cain đã có kinh nghiệm lâu năm với chúng; bởi anh đã dành nhiều thời gian trên biển, nơi mà lời nguyền của anh trở nên vô dụng.

Khi đã đóng thuyền xong, người đàn ông lên thuyền theo anh. Cain không phản đối, chỉ đưa tay chèo cho ông. Họ lênh đênh trên vùng biển lạnh giá.

Người đàn ông lẩm bẩm giữa những giọt nước mắt hóa băng. "Đáng lẽ tôi phải… tôi phải là một người con tốt hơn… một người chồng tốt hơn… một y sĩ tốt hơn… một con người tốt hơn…"

Cain im lặng.

"Là do tôi. Tôi đã giết họ. Vì đã bỏ rơi họ, tôi đã giết họ như thể tôi đã làm điều đó bằng chính đôi tay của mình… Tôi là người chữa bệnh. Họ tin tưởng vào tôi. Tôi có thể đã cứu họ, hoặc ít nhất là một số trong số họ. Nhưng tôi đã rời đi. Giá như tôi ở lại…"

Họ ở trên biển trong một thời gian dài.


Khởi Điểm

Để ngăn chặn những hành động lang thang vô độ của mình, Cain đã tự giam mình trong cung điện của Enoch. Khao khát lang thang thuyên giảm và chậm lại, nhưng trở nên hiện hữu, một nhịp đập ổn định và khủng khiếp dưới trái tim anh. Các con cháu của anh đã cố gắng làm hài lòng anh trong nhà tù, nhưng Cain thấy mình hầu như không thể cảm nhận được gì. Những ngày tháng của anh trôi qua trong sự sững sờ trống rỗng, không vui vẻ hay đau đớn, ngoài cơn đau nhức trên trán và ở ngực.

Vùng đất của Nod đã thay đổi và chuyển mình. Đầu tiên, một trong những thành phố của Cain đã bị phá hủy, sau đó là một thành phố khác. Cain cảm thấy rằng đây cũng là một hình phạt từ Elohim, nhưng anh không còn cảm thấy được gì để quan tâm.

Cuối cùng cũng đến lượt thành phố của Enoch. Cain vẫn đang bị xiềng xích dưới cung điện khi nó đổ ập xuống đầu anh.

Anh cảm thấy đau đớn, nhưng không thể chết. Thay vào đó, anh vẫn sống, bị mắc kẹt sâu trong đống đổ nát của thành phố cổ đại. Anh nghĩ có lẽ mình sẽ ở đây mãi mãi. Có lẽ đây là hình phạt cuối cùng của anh.


Sau Đó

Khi họ cập bến một vùng đất khác, và con thuyền mắc cạn trên một bờ biển mới, người đàn ông ngước mặt lên nhìn lần đầu tiên sau một thời gian dài. Hai người ngắm cảnh bình minh cùng nhau.

Có một thành phố ở phía chân trời, ngập tràn ánh nắng vàng.

“Đây là nơi chúng ta chia tay nhau,” Cain nói. "Hôm nay tôi sẽ không đến thành phố mặt trời. Nhưng anh nên đến đó."

"Tôi sẽ làm gì?" người đàn ông hỏi.

“Anh đã để tang gia đình mình,” Cain nói. "Hãy để họ yên nghỉ. Hãy dựng những ngôi miếu để tưởng nhớ họ. Và tìm những người khác. Hãy chữa lành cho họ, vì anh đã từ chối chữa trị cho ngôi làng của mình. Bằng cách này, anh có thể bắt đầu chuộc lỗi."

"Tôi sẽ làm theo," người đàn ông nói.

Ông ta đi về phía thành phố. Cain nhìn theo ông cho đến khi hình bóng của ông ta biến mất.


Khởi Điểm

Các con của Cain đã đến với anh bên dưới lòng đất. Họ thì thầm với anh những bí mật. Những lời tiên tri. Trong một thời gian dài, anh đã bỏ qua chúng.

Và rồi anh ấy bắt đầu lắng nghe.

Sau một thời gian, những người con âm thầm đến và giải thoát cho anh. Vô số Đứa Trẻ Lưu Lạc đã đến, thậm chí cả Đứa Trẻ Đầu Tiên, Thượng Thổ Thú.

Khi mò đường qua đống đổ nát của cuộc sống trước đây, anh thấy rằng gia đình con người của anh đã chết từ lâu. Các thành phố của mình đã biến mất, chỉ còn lại đống đổ nát, bị nuốt chửng bởi sự hoang dã tươi tốt và heo hút của xứ Nod.

Những Đứa Trẻ Lưu Lạc đã nói cho Cain biết những con đường anh cần phải đi theo. Anh nghe theo họ.

Anh sẽ chấp nhận lời nguyền của mình. Anh sẽ lang thang khắp các thế giới, cho đến khi anh tìm ra mọi cách có thể để chuộc tội. Nếu anh vẫn có thể đạt được sự bình yên, thì đây là cách anh sẽ tìm thấy nó.

Cain đi theo những con đường, đón nhận khao khát du ngoạn, bước vào thế giới rộng lớn hơn.


Hiện Tại

Bluebird rời Chợ Bóng Đêm, mắt mở to và ngẩng cao đầu, ký ức khả dĩ trong khối pha lê được cất trong áo khoác của mình.

Bluebird mở một Thông Đạo đến một thế giới khác, và bước qua.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License